Tường thuật trận cháy rừng Black Summer: Lara Coffey

Lara Coffey

Lara Coffey Source: SBS

Báo chí được mô tả như những trang bản thảo đầu tiên của lịch sử, đặc biệt khi phóng viên là những nhân chứng cho những sự kiện chấn động nhất trên thế giới. Và nói đến nhân chứng đầu, nên không thể không kể đến những ám ảnh và ảnh hưởng mà họ đã gánh chịu. History's First Draft - Bản thảo đầu tiên của lịch sử là loạt podcast mới của SBS News làm sáng tỏ hành trình tâm lý mà các nhà báo trãi qua để đưa tin tức đến cho công chúng. Trong kỳ này, Lara Coffey chia sẻ trãi nghiệm của cô về vụ Cháy rừng Mùa Hè Đen - Black Summer Bushfires.


"Đó là một ngày và đêm đau khổ đối với cộng đồng này. Họ lo sợ cho gia đình mình, sợ hãi cho bạn bè và không biết khi nào họ có thể trở về nhà của mình."

Trong năm 2019 và 2020, cháy rừng thiêu rụi khu vực bờ đông của Úc, hơn 24 triệu hectares đã bị đốt cháy ra tro.

33 người chết vì lửa và gần 450 người khác chết do ngộp khói.

Hơn 3.000 ngôi nhà bị phá hủy và 3 tỷ động vật bị giết hoặc phải bỏ chạy.

Đợt cháy rừng năm đó được gọi là Black Summer Mùa Hè Đen.

Lara Coffey đã ở đó.

"Cảnh tượng điên cuồng đã diễn ra ở Harrington sau khi gió thổi ngọn lửa Bills Crossing Crowdy về phía ngoại ô của ngôi làng. Khói tràn ngập không khí khi ngọn lửa lan đến gần những ngôi nhà gần đó. Dân chúng cuống cuồng túm lấy chó mèo của họ và ít đồ đạc có giá trị trước khi tháo chạy bỏ lại hết toàn bộ tài sản ở lại."

Lara bén duyên với nghề báo sau khi tìm kiếm trên Google “việc làm dành cho những người giỏi viết lách” trong lúc cô cân nhắc nên đăng ký khóa học nào ở trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp, cô cho biết cô là một trong những sinh viên duy nhất trong năm có được công việc phóng viên truyền hình ngay lập tức.

Sau đó, cô trở thành phóng viên duy nhất ở Taree cho cơ quan tin tức và đó là khi đám cháy bắt đầu, chỉ có cô và người quay phim Mark ở đó.

Lúc đó cô 22 tuổi.

"Rất nhiều vụ cháy đầu tiên mà tôi phải trải qua, bởi vì tất cả đều bắt đầu ở bờ biển giữa phía bắc. Trước thời điểm đó, tôi chỉ mới làm phóng viên chưa được18 tháng, chỉ mới gần 18 tháng. Lúc nghe trên đài có một vụ cháy ở Harrington, nơi tôi đang có mặt, thế là tôi lái xe thẳng đến Harrington, tới đám cháy này và lái vào Harrington. Chỉ có một lối vào và một lối ra và cây cối đã bắt lửa. Lúc đó tôi nghĩ, ủa mình tới đây chi vậy ta? Rồi làm sao đây ta? Nó giống như một bộ phim kinh dị, và đó là ngày dễ dàng nhất và tuyệt vời nhất mà tôi có được trong cuộc khủng hoảng cháy rừng mà ngày nay chúng ta gọi là Trận Cháy Mùa Hè Đen black summer bushfires. Những ngày sau đó nó chỉ là tệ hơn mà thôi."

Vụ cháy rừng Mùa Hè Đen là một trong những mùa cháy rừng dữ dội và thảm khốc nhất được ghi nhận ở Australia.

Và trong nhiều tuần liền, Lara đã viết những câu chuyện về những vụ cháy rừng đó. Nó là cái gì như cô ấy nói nó trở thành cái guồng của cô.

"Một ngày của tôi là truy cập ứng dụng Fires Near Me và chọn một địa điểm mà tôi chưa tường thuật để đi đến. Số lượng đám cháy vừa xảy ra ở khu vực của tôi quá trời nhiều. Thành ra không khó để chọn một địa điểm mới mỗi ngày để tường thuật. Tôi chọn giống như là người ta chọn điểm đi du lịch, đặt ngón tay mình vô trúng điểm nào thì tới điểm đó. Và khi tới chúng tôi sẽ tìm và nói chuyện với người dân địa phương, nói chuyện với nhân viên chữa cháy ở địa phương đó, với cảnh sát hoặc tất cả các dịch vụ khẩn cấp có mặt ở đó. Nhưng chủ yếu là tôi nói chuyện với người dân địa phương và tôi nghe câu chuyện của họ."

Các nhà báo đưa tin về thiên tai thường phải mạo hiểm tính mạng.

Nhưng không giống như những công nhân tuyến đầu tham gia chữa cháy rừng, các nhà báo thường không được chuẩn bị kỹ càng, chưa được đào tạo bài bản và có nguồn lực hạn chế.

"Tôi nhìn sang người quay phim của mình, anh ấy đang lồm cồm bò để chụp cảnh một tia lửa nhỏ nhảy qua người anh ta và nổ tung. Nó giống như là một ngọn lửa sống vậy. Đột nhiên, từ đường cao tốc, lửa chạy ào xuống đường cao tốc và chớp mắt toàn bộ đường cao tốc chìm trong biển lửa. Người quay phim của tôi ở rất xa tôi, tôi nhìn về chiếc xe tin tức mà chúng tôi luôn đậu theo hướng đầu xe quay ra ngoài. Tôi nhảy lên ghế tài xế vì tôi đang ở gần nó, nhìn vào gương chiếu hậu tôi thấy anh quay phim đang phóng nhanh hết tốc lực về phía tôi, và tôi có thể thấy ngọn lửa đang đuổi theo anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ, khi nào mình mới rời đi? Chúng tôi thậm chí còn không nói về điều đó. Chúng tôi chỉ ngồi đó."

Nhưng Lara không chỉ đưa tin về vụ cháy, cô ấy còn sống và trải nghiệm những điều giống như những người khác.

Cô thường không có nơi nào để đi hoặc ở vì đường đến nhà cô bị cắt đứt.

Cho dù đó là ngủ trên ghế dài ở nơi làm việc hay trong phòng dành cho đồng nghiệp - cô nói rằng cô thậm chí thường phải ngủ trong bộ đồ cứu hỏa nhiều ngày liên tục mà không tắm và cứ thế tiếp tục làm công việc của mình.

Đó là điều cô ấy nói và mong mọi người hiểu rõ hơn.

"Tôi không nghĩ có ai chưa từng làm việc trong lĩnh vực báo chí hoặc biết ai đó đã từng làm việc trong lĩnh vực báo chí hoặc thậm chí làm tin tức cảm nhận được tin nóng thực sự là thế nào. Tôi không nghĩ mọi người hiểu các nhà báo chút nào hoặc hiểu vai trò mà họ được đặt vào, hay là những trải nghiệm mà họ đi qua và những áp lực mà họ phải vượt qua. Do vậy mà, không ai trong số những người mà tôi đã phỏng vấn trong các vụ cháy hiểu. Tôi không nghĩ họ thật sư hiểu được vai trò của tôi. Tôi nghĩ họ chỉ nhìn thấy tôi như là một người truyền đi thông điệp để người khác có thể nhận thức được. Họ không hiểu rằng tôi là một trong số họ. Họ có người để hỏi han còn tôi thì không, không có ai để tôi chia sẻ tâm trạng mình trong cùng hoàn cảnh đó."

Lara nói cho đến ngày nay, nhiều năm sau, cô vẫn chưa thật sự giải quyết một cách thấu đáo hết những gì cô đã thấy và trải qua.

"Tôi đã không liên lạc được với nhiều thành viên trong gia đình vì tôi luôn tiên tục đi, đi, và đi. Trong đám cháy rừng thì điện thoại của bạn không bắt được sóng. Thành thật mà nói, tôi nghĩ gia đình tôi biết tin tôi qua xem tin tức. Họ xem tin tức tối hôm đó và sẽ biết tôi đang đưa tin nóng và họ biết, ồ, ba giờ trước tôi vẫn ổn. Đó là công việc. Mỗi ngày tôi cần đến một địa điểm mới và kể lại những câu chuyện, đó là công việc của tôi - nghe và kể lại những câu chuyện mà không thể khóc với họ. Tôi cũng chưa bao giờ nói ra điều này nhiều tháng sau khi có thể là nhiều năm. Thực ra, gần đây tôi mới bắt đầu nói về các vụ hỏa hoạn."

Nhìn lại, giờ đây Lara có thể nhận ra việc không giải quyết hết áp lực cũng như những chấn động mình đã trãi qua đã ảnh hưởng đến những khía cạnh khác của cuộc sống của cô như thế nào.

Cô nói rằng bây giờ cô biết đó là chất xúc tác không chỉ khiến mối quan hệ của cô với bạn trai đi xuống mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô với gia đình và thậm chí cả đồng nghiệp.

"Có một việc khác cũng thay đổi sau vụ cháy. Tôi nhận thấy rằng mối quan hệ của mình bắt đầu tan vỡ kể từ thời điểm đó, điều mà lúc đó tôi không nhận ra, thậm chí mối quan hệ giữa tôi và những người quay phim của tôi cũng vậy. Đó là bước ngoặt và nó chỉ ra điều đó. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn hơn thế trong suốt cuộc đời mình. Tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy nữa. Nó là cảm giác giống như là mình chỉ có đi tới, không đau không buồn, nhưng ẩn bên trong là sự cô đơn và sợ hãi, nhưng phải làm tỉnh bên ngoài đối với mọi người. Nó là một kiểu dồn lực hăng say làm tin viết bài và biết rằng đó là một câu chuyện lớn mà có lẽ nhiều nhà báo sẽ khá hào hứng nhưng tôi không thể cảm thấy phấn khích chút nào vì tôi thấy như mình đang ở địa ngục. Tôi thực sự đã lơ là với rất nhiều người. Tôi đã bỏ lơ bạn trai của mình vào thời điểm đó. Tôi đã bỏ lơ gia đình. Tôi đã bỏ lơ bạn bè."

Mỗi người đều có phản ứng khác nhau với chấn thương của mình.

Các phóng viên nhật báo, phóng viên ảnh và phóng viên chiến trường kể lại việc họ thường xuyên bị mất ngủ, hồi tưởng và có các triệu chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Đối với Lara, việc đưa tin về vụ cháy rừng mùa hè đen tối là khởi đầu cho sự kết thúc sự nghiệp báo chí của cô.

"Nhìn lại, đám cháy là khởi đầu cho bước ngoặt trong sự nghiệp của tôi theo chiều hướng tồi tệ hơn hoặc có thể tốt hơn vì tôi đã thoát ra ngoài. Nhưng khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng sự bất hạnh trong vai trò của tôi bắt đầu từ vụ cháy hoặc trong thời gian cháy rừng, thực sự. Tôi bắt đầu ghét những tin nóng sốt, ghét việc đưa tin, trong khi đưa tin là công việc chính của bạn. Tôi không thể thoát ra khỏi những câu chuyện về vụ cháy, thậm chí không thể nghĩ về những câu chuyện khác mà tôi có thể làm vào thời điểm đó bởi vì tôi biết vai trò của mình là gì."

Lara chưa bao giờ tìm kiếm sự trợ giúp chuyên nghiệp để giúp xử lý những gì cô đã trải qua.

Thông thường, các nhà báo có thể cảm thấy việc đưa tin về một tin tức nóng hổi trong một ngành cạnh tranh là một vinh dự - vậy làm sao họ có thể khó chịu về điều đó?

Hoặc họ phải tự đặt mình ra ngoài cái hoàn cảnh thảm họa mà họ đang thực sự trải qua, để thực hiện công việc của mình là kể câu chuyện của những người đã trải qua thảm họa đó.

"Bây giờ tôi nhận ra rằng mình nên làm như vậy, điều đó có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều. Có lẽ tôi vẫn có thể làm báo nếu tôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng mình cần nó. Tôi biết rằng tôi không ổn, nhưng tôi chỉ không nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ cần sự giúp đỡ của chuyên gia. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi thấy 100% cần sự trợ giúp của chuyên gia. Tôi phải trả giá. Tôi đã có nhiều đêm mất ngủ, không chỉ trong trận hỏa hoạn, mà về cơ bản là trong ba năm tiếp theo, tôi vẫn nghĩ rằng mình vẫn bị tổn hại vì nó."

Sự hỗ trợ dành cho các nhà báo đã được cải thiện đáng kể trong những năm qua, với nhiều công ty cung cấp dịch vụ tư vấn miễn phí.

Nhưng Lara nói rằng cần phải làm nhiều hơn nữa để nhận ra cuộc đấu tranh mà một nhà báo có thể phải đối mặt khi đưa tin về một điều gì đó có khả năng gây tổn thương.

"Tôi chỉ không nghĩ có ai trong chúng tôi có thời gian hoặc ý nghĩ để kiểm tra hay hỏi thăm lẫn nhau, và tôi cần điều đó. Tôi cần sự tư vấn, có một chuyên gia ngồi để giúp tôi hiểu rõ về hoàn cảnh của mình. Tôi chỉ mới 22 tuổi. Tôi cần sự hỗ trợ. Kiểu như là bạn gọi điện cho một người để tâm sự xả stress và người đó có thể nghe bạn ngay cả khi đó là cuối tuần, có một người để bạn bỏ rác và xem tôi thực sự cảm thấy thế nào."

Nhưng bất chấp tất cả những gì Lara đã thấy và trải qua, cô ấy nói rằng mặc dù đã rời bỏ ngành báo, cô không hối hận về quãng thời gian làm nhà báo của mình.

"Có rất nhiều khoảng thời gian đẹp đẽ trong nghề báo. Có rất nhiều kỷ niệm tuyệt vời mà tôi mang theo bên mình. Đây chỉ là một khoảng thời gian tồi tệ đã thực sự cướp đi tình yêu nghề báo và tình yêu dành cho tin tức của tôi. Đã có rất nhiều ấn tượng tốt. Mặc dù vậy, nhiều lúc tôi đã tự dằn vặt mình rằng tôi phải làm điều đó. Tôi đã tự nhủ rằng mình đã ở trên TV hàng đêm trong bốn năm. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thành công trong nghề báo, gặp gỡ mọi người. Những câu chuyện tôi thích làm nhất sẽ là những câu chuyện từ thiện, những câu chuyện thú vị, những câu chuyện thể thao, lễ hội ẩm thực và rượu vang, sự kiện cộng đồng, bất cứ điều gì tương tự như vậy là những điều tôi yêu thích trong công việc của mình."

Share