Chồng tôi và tôi chẳng có điểm chung nào - và đó là lý do tại sao mối quan hệ của chúng tôi lại bền vững

Quan niệm truyền thống thường cho rằng các cặp vợ chồng phải có những sở thích chung thì mới hạnh phúc. Nhưng nếu quan niệm đó sai thì sao?

Today, we expect much more from marriage, including emotional fulfillment and like-mindedness as well as help with the dishes.

Ngày nay, chúng ta mong đợi nhiều hơn từ hôn nhân, bao gồm yêu thương trọn vẹn, sự toàn tâm toàn ý cũng như giúp nhau trong các việc nhà như rửa chén đĩa. Source: Getty Images

Bài viết của tác giả Catherine Baab-Muguira có thể đưa ra một góc nhìn khác. 
Hôm qua, tôi và chồng đã có cuộc cãi vã tồi tệ nhất trong lịch sử quan hệ của cả hai. Phần bánh quế Belgian tôi mua về cho bữa sáng là quá nhỏ hay là đã đúng kích cỡ? “Ôi Chúa ơi, nghĩ sao vậy”, tôi nói. “Ở đâu ra mà anh nghĩ phần bánh mua ở Pain Quotidein sẽ lớn như phần bánh của Waffle House? Anh biết rõ là em sẽ mua cho anh cái gì khi em nói em đến chỗ đó mà!”

Nghe có vẻ thật mâu thuẫn, nhưng cuộc chiến này thực sự là một ví dụ tuyệt vời về lý do tại sao mối quan hệ của chúng tôi lại thành công. Chúng tôi đã kết hôn được 10 năm nay, và ngày một hạnh phúc hơn. Tôi rất biết ơn sự khác biệt của chúng tôi. Và những khác biệt này thì nhiều vô số kể đấy.

Nhớ giây phút đầu tiên tôi thấy Chris. Lúc ấy chúng tôi chỉ mới là thiếu niên, Chris là học sinh mới trong trường. Anh ấy đang đi về phía tôi ở hành lang - anh chàng cao lớn, khỏe khoắn – đúng kiểu tôi thích, với đôi mắt đen và mái tóc đen. Chúng tôi trao nhau ánh mắt, ngay lập tức, tôi cảm nhận được tiếng sét ái tình.
Chúng tôi đã kết hôn được 10 năm, và ngày một hạnh phúc hơn. Tôi hết sức biết ơn những điểm khác biệt của chúng tôi. Mà khác biệt giữa chúng tôi thì nhiều vô số kể.
Một trong những điều bất ngờ thú vị nhất trong cuộc đời tôi, Chris hóa ra rất thông minh, ga-lăng và vui tính. Nhưng anh ấy lại không hứng thú với bất cứ điều gì mà tôi thích; anh ấy chơi điện tử trong khi tôi đọc sách, anh ấy thiết kế các trang web còn tôi viết lách. Anh ấy cũng không cảm nhận cuộc sống giống tôi. Nói nôm na như khuôn bánh quế của anh ấy chỉ có một nửa bột trong khi của tôi thì bột luôn đầy khuôn.

Nói ra chuyện này hẳn sẽ khiến mọi người thấy kỳ quặc. Nếu bạn muốn bữa tối chẳng có tiếng trò chuyện, dám nói rằng bạn và người bạn đời của bạn không có điểm chung nào. Mọi người sẽ đoán sắp có một cuộc ly hôn xảy ra. Theo Trung tâm nghiên cứu Pew, khoảng 64 phần trăm những người Mỹ đã lập gia đình tin rằng "có cùng sở thích" rất quan trọng để có một cuộc hôn nhân thành công. Trên thực tế, những người được khảo sát đã xếp loại có cùng sở thích là cần thiết hơn tình dục hòa hợp hoặc chung quan điểm chính trị. Quan niệm truyền thống thường nói các cặp vợ chồng phải có những sở thích chung thì mới hạnh phúc. Nhưng nếu quan niệm đó sai thì sao?

Stephanie Coontz là một sử gia đã mất nhiều thập kỷ nghiên cứu và viết về hôn nhân. Không có gì cường điệu khi nói rằng cô ấy là người uy tín nhất của quốc gia về lĩnh vực này; Công việc của cô thậm chí còn có tầm ảnh hưởng đến phán quyết của Toà án Tối cao về bình đẳng về hôn nhân. Khi tôi gọi cho cô ấy để hỏi các cặp vợ chồng nhất thiết phải có nhiều sở thích chung hay không, cô ấy thẳng thắn: "Không có bất kỳ bí quyết nào cho hôn nhân cả. Không có bất cứ bí mật nào đâu.”
Trong thực tế, những người được khảo sát đã xếp loại có cùng sở thích là cần thiết hơn tình dục hòa hợp hoặc chung quan điểm chính trị. Quan niệm truyền thống thường nói các cặp vợ chồng phải có những sở thích chung thì mới hạnh phúc. Nhưng nếu quan niệm đó sai thì sao?
Theo nghiên cứu của Coontz, chỉ trong 50 năm qua hoặc hơn, chúng ta đã kết hôn chính vì tình yêu. Cô ấy nói: "Trong hàng ngàn năm, hôn nhân hầu như là về gia đình thông gia, chia sẻ quyền hạn và giải quyết các công việc thường nhật. Không có nghĩa là bạn có quyền đòi hỏi sự thấu hiểu tuyệt đối từ người bạn đời."
Ngày nay, chúng ta mong đợi nhiều hơn từ hôn nhân, bao gồm cả việc yêu thương trọn vẹn, toàn tâm toàn ý cũng như giúp nhau rửa chén đĩa. Coontz nói: "Không hẳn là các cặp đôi phải chia sẻ thú vui và sở thích. Nhưng điều thiết yếu là phải quan tâm đến người bạn đời của mình, để có được niềm vui trong niềm vui của họ."

Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe được điều này vì những lý do rất rõ ràng. Mười năm qua, tôi vẫn có thể tin tưởng vào một mặt những sở thích và khẩu vị mà Chris và tôi có điểm chung. Cả hai chúng tôi đều thích Eminem, phim xác sống và đi nghỉ mát ở Colorado. Cả hai chúng tôi đều thích thức ăn của Mexico, càng được biến tấu càng tốt. Và không ai trong chúng tôi tin vào thế giới bên kia.

Việc ly hôn gây tổn thương cho những người trong cuộc, nhưng nỗi đau đó có thể giảm đi nếu chúng ta tránh những sai lầm phổ biến nhất trong quá trình đó.

Tiếp đó, chúng tôi lại có những khác biệt? Khác biệt còn không chỉ ở cá tính. Tôi xuất thân từ một gia đình da trắng, bảo thủ và theo đạo Công Giáo. Tôi yêu gia đình tôi không thể tả được, tôi biết họ cũng yêu tôi nhiều và chúng tôi rất thân thiết với nhau. Tuy sự thật là, khi trưởng thành, các tiêu chuẩn và tín ngưỡng của tôi lại khác xa họ.

Gia đình của Chris là một nơi hòa nhập các nền văn hóa ấm ấp và bất tận. Nhà chồng tôi có người da đen, người Mê-xi-cô, người da trắng và người Châu Á. Tôi phải mất một thời gian dài để hiểu được sự chấp nhận người khác vô điều kiện của họ vì dù sao tôi cũng chưa chứng kiến điều đó bao giờ. (Trong nhiều năm, các cuộc trò chuyện của Chris và tôi đều tương tự nhau. Tôi hỏi: “Nếu một ai đó gây rắc rối thì sẽ thế nào?”. Và anh ấy trả lời: “Gia đình vẫn sẽ yêu thương và đứng về phía người ấy.” Và tôi nói: “Đó là một thói quen tốt. Em thích vậy. Vậy điều gì sẽ thực sự đến nếu…?”)

Nói cho cùng, kết hôn cùng ai đó khác xa với bản thân mình đã cho tôi những trải nghiệm phong phú hơn, đón nhận sự mới mẻ đến trong cuộc sống của mình và cảm nhận tình yêu sâu sắc hơn. Sự kết nối cảm xúc mà chúng tôi có đã và sẽ luôn có ý nghĩa hơn bất kỳ sở thích chung nào.

Các cặp đôi quyền lực rất hiếm có. Thay vào đó, nhiều phụ nữ thành đạt thì chồng của họ sẽ tự lùi vào hậu trường.
Điều này đúng ra cũng chẳng hiếm. Everett Worthington, nhà tâm lý học lâm sàng được cấp phép, giáo sư tâm lý tại Đại học Virginia Commonwealth, và là tác giả của cuốn “Năm bước để tha thứ”, cho biết: "Trớ trêu thay, sự giao tiếp tốt mà nhiều người vẫn tin là nguyên nhân có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp lại thật ra chính là kết quả của mối liên hệ tình cảm mạnh mẽ hơn là nguyên nhân." (Bật mí: ông ấy cũng là bạn của cha tôi.)

Trong một thư điện tử gửi cho tôi, ông Worthington đã nói rằng: "Những sở thích chung, các tiêu chuẩn và những chủ đề thảo luận chắc chắn sẽ có ích cho những cuộc hôn nhân tuyệt vời. Nhưng điều đó không có nghĩa là các bên phải dính chặt lấy nhau. Họ phải tìm ra cách độc đáo để củng cố sợi dây tình cảm giữa họ. Tất nhiên, hầu hết những điều này đều sẽ liên quan đến việc dành thời gian bên nhau một cách vui vẻ."

Có thể nói ngay rằng, cả những cặp đã kết hôn mà thật sự có cùng sở thích cũng lặp lại các quan điểm của Coontz và Worthington khi tôi hỏi họ. Anh rể Brendan của tôi cũng hưởng ứng đam mê leo núi của chị tôi Molly. Anh ấy nói, "Tôi sẵn sang đi chơi với Molly một đêm tại phòng tập leo núi." Nhưng cuối cùng, anh chỉ muốn dành thời gian với một người "có hứng thú ngoài mua sắm hay xem phim trên Netflix".

Ông nói: "Một trong những điều thú vị là lắng nghe sự hào hứng của bạn đời khi họ kể cho bạn về cuộc phiêu lưu mới nhất hoặc thành công của họ. Mua sắm và truyền hình không tạo ra một cuộc trò chuyện thực sự."

Còn chị dâu tôi, Jessica, người ban đầu gắn bó với anh trai tôi, Carl, qua niềm đam mê chung của họ về một chương trình thiếu nhi của Liên Xô, cũng nói vài điều tương tự. Chị ấy vui vì những sở thích chung của họ, nhưng những sự khác biệt của họ đã "để cho mỗi người trong anh chị có nhiều cơ hội rộng mở hơn nữa”.
"Một trong những điều thú vị là lắng nghe sự hào hứng của bạn đời khi họ kể cho bạn về cuộc phiêu lưu mới nhất hoặc thành công của họ. Mua sắm và truyền hình không tạo ra một cuộc trò chuyện thực sự."
Chris và tôi nhận thấy điều này cũng đúng với chúng tôi. Có một lần, tôi rủ anh ấy một buổi đọc sách của nhà văn Jane Simley, người cuối cùng đã chia sẻ về quyển tiểu thuyết Cuộc chiến giữa các Vì sao, The Joiner King. Rất nhanh sau đó tôi phát hiện ra rằng Chris, người sẽ không bao giờ có ý muốn đó -là người duy nhất trong độc giả ngày hôm đó đã đọc cuốn sách. Một vài tuần trước, anh ấy đã đưa tôi đến trận đấu bóng rổ chuyên nghiệp. Đây là lần đầu tiên tôi xem một buổi bóng rổ, và tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy trận đấu không hề nhàm chán mà rất thú vị, gần như là choáng ngợp. Cuối cùng, tôi trở thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt, sẵn sàng tranh luận sôi nổi suốt đường đi.

Còn nhiều điều khác mà tôi đã có thể bỏ lỡ nếu không có anh ấy. Chris nắm bắt tốt các sắc thái của giọng điệu và biểu hiện hơn bất cứ ai tôi từng gặp. Khi chúng tôi bước ra khỏi các bữa tiệc, tôi quay sang hỏi anh ấy, "Nãy giờ có chuyện gì ở đấy vậy?" Không phải tôi nhận thức được mọi sự việc xảy ra ở một sự kiện, nhưng cách thức diễn đạt nhìn nhận của anh ấy luôn luôn hấp dẫn tôi. Anh ấy thấy những thứ mà tôi không thấy.

Nói một cách khác, có thể sẽ rất thú vị khi sống cùng một người có cái nhìn khác với bạn về cái bánh quế, ngay cả khi cả hai người không thể thống nhất về những gì thật sự cần cho một bữa sáng đầy đủ. Ngay cả một cái bánh quế sai cỡ cũng có thể làm bạn hạnh phúc.

Thêm thông tin và cập nhật Like SBS Vietnamese Facebook

Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại sbs.com.au/vietnamese


Share
Published 31 May 2017 4:02pm
Presented by Thảo Hồ
Source: Quartz

Share this with family and friends